Đón mẹ ốm lên ở cùng để tiện chăm sóc, ai ngờ ngày bà mất vợ tôi đưa cho 2 chú em quyển sổ rồi buông lời tỉnh bơ
Mẹ lên ở với vợ chồng tôi được gần 1 năm thì mất. Đưa mẹ về quê lo hậu sự, tôi trách bản thân bao năm nay không lo chu đáo cho bố mẹ, giờ lo được gần 1 năm thì mẹ đã ra đi.
Là con trai trưởng trong gia đình có 3 anh em trai, tính ra tôi phải là người phải lo toan, chịu nhiều áp lực nhất. Nhưng đổi lại là 2 cậu em trai tôi. Tôi đi làm ăn, xa quê từ hồi 20 tuổi, giờ lấy vợ sinh con lập nghiệp trên thành phố chẳng mấy khi về quê. Bố mẹ tôi ở với 2 cậu út, nên việc gì cũng đến tay chúng nó cả
Bố tôi mới mất cách đây 3 năm trước vì bệnh, mẹ năm nay cũng ngoài 60 rồi. Từ ngày ông mất, bà yếu đi trông thấy. Có lẽ vì mẹ nhớ bố, suy nghĩ về bố nhiều đâm bệnh, không vui vẻ tươi cười như trước. Ba anh em tôi cũng có gia đình, ổn định hết rồi. Chú út thì mới có một cháu được hơn 1 tuổi ở cùng với mẹ, còn chú thứ 2 thì mua đất ra ngoài làm nhà ở riêng.
Ở xa, mẹ lại bệnh đi viện liên tục tôi sốt ruột. Tôi tâm sự với vợ đón mẹ lên ở cùng vợ chồng tôi để tiện chăm sóc. Bà già rồi, sống được bao lâu nữa đâu. Tôi lại là con cả phải có trách
nhiệm chứ chẳng thể đùn đẩy cho hai thằng em ở quê được dù chúng nó không trách móc câu gì.
Vốn không thích ở cùng mẹ chồng, lại chăm người ốm vợ tôi lưỡng lự một thời gian mới đồng ý. Đón bà lên ở cùng, vợ chồng tôi vất vả hơn, nhưng gần mẹ mới thấy thương 2 đứa em ở quê cũng phải thay nhau chăm mẹ, nhất là vợ chồng chú út. Mẹ lên ở với vợ chồng tôi, dù điều kiện tốt hơn nhưng bệnh bà không tiến triển tốt. Mẹ cứ đòi về quê, sợ đi viện trên này đắt đỏ tốn kém.
Xót mẹ, tôi không để bà về quê, muốn chăm mẹ cẩn thận hơn. Có lẽ ở thành phố đông đúc, ngột ngạt, không quen ai nên mẹ buồn chán. Ở quê cuộc sống đơn giản hơn, cái gì cũng dễ dàng. Lên đây ở với con dâu người thành phố tư tưởng cũng khác nên nhiều khi mẹ cũng chán, muốn về quê sớm.
Mẹ lên ở với vợ chồng tôi được gần 1 năm thì mất. Đưa mẹ về quê lo hậu sự, tôi trách bản thân bao năm nay không lo chu đáo cho bố mẹ, giờ lo được gần 1 năm thì mẹ đã ra đi. Nuôi ba đứa con trai mà đến cuối đời mẹ cứ buồn thiu, thở dài. Tôi không biết mình sai gì nữa. Hay việc tôi cứ đòi mẹ lên ở cùng vợ chồng tôi khiến bà không thoải mái, suy nghĩ nhiều nên bệnh lại bệnh thêm?
Lo xong hậu sự, vợ chồng tôi ở lại cúng tuần cho mẹ luôn mới đi. Vậy mà tối hôm đó, vợ tôi gọi vợ chồng 2 chú em đấy nói chuyện. Tôi chỉ nghĩ đơn giản vợ nói chuyện bà mất, nhờ 2 chú ấy ở quê hương khói thay anh chị. Anh ngờ vợ lấy ra một quyển sổ, lật từng trang rồi tỉnh bơ bảo cả nhà: “Chị đã ghi chép đầy đủ các khoản tiền chăm bà, viện phí, tiền ăn, thuốc thang, cỗ bàn ma chay… rồi. Chia 3 ra thì mỗi anh em là từng này. 2 chú đóng cho anh chị…”.
Nghe vợ nói đến thế, tôi không chịu được mà quát vợ làm trò vớ vẩn gì thế, ném quyển sổ xuống đất. Hai chú ở với bố mẹ, lo cho bố mẹ bao năm không kể công một câu, không đòi một đồng. Đằng này mẹ lên ở với vợ chồng tôi gần một năm mà vợ đã tính toán chi li, bắt chia tiền chăm mẹ như thế. Hành động của vợ khiến tôi xấu hổ vô cùng.
Tôi nóng, vợ còn gắt lên cho rằng mẹ là mẹ chung nên phải chia 3. Tài sản cũng chia 3 chứ vợ chồng tôi đâu được hưởng hết mà phải chịu tất cả số tiền lo cho bà. Vợ nói, chú út ở đất ông bà đáng lẽ phải đóng góp nhiều nhất. Giận vợ, xấu hổ với các em tôi không kìm chế được mà đuổi vợ ra khỏi nhà. Vợ chồng hai đứa em tôi thì khuyên tôi bình tĩnh, cứ làm theo ý chị dâu đi. Cầm số tiền các em đưa tôi thấy xấu hổ vô cùng.